Ngọn lửa của Pro-mê-tê có ý nghĩa vô cùng quan trọng trong cuộc sống của con người. Nhờ có ngọn lửa ấy loài người đã có cuộc sống văn minh tiến bộ hơn. Ngọn lửa đã xua đi cái lạnh lẽo, giá lạnn của cuộc sống. Ngọn lửa chính là niềm tin, niềm hạnh phúc cho con
Đề bài: Anh/chị hãy viết đoạn văn khoảng 200 chữ trình bày suy nghĩ về vấn đề sức mạnh của lối sống chủ động trong cuộc sống. Dàn ý: Mở đoạn: Nêu vấn đề nghị luận - Sức mạnh của lối sống chủ động trong cuộc sống Thân đoạn: Phân tích+ Chứng minh: - Giúp cho ta nhận ra cơ hội và nắm bắt cơ hội
Chính vào lúc cô can đảm đứng ra nhận lãnh trách nhiệm cho những gì xảy ra trong cuộc sống của mình, cô bỗng nhiên có đủ sức mạnh đi đến một quyết định sẽ thay đổi "vận mệnh" của mình, bằng cách thay đổi cách ăn mặc, hành xử và cả những nơi hay lui tới.
Nơi sự sống mong manh: Video cuộc gọi từ buồng bệnh nguy kịch 20/09/2021 | 10:11 AM | Dù đã thoát "cửa tử" nhưng nhiều bệnh nhân mắc COVID-19 vẫn lo sợ mình có thể ra đi bất cứ lúc nào. Người bệnh từ cõi chết trở về trong VIDEO này ông không dám ngủ, vì ông sợ nếu nhắm mắt ông sẽ ra đi mãi mãi. CUOC GOI TU ICU BYT 1080p Watch on
Lệnh ngừng bắn mong manh, Armenia-Azerbaijan đứng trước nguy cơ chiến tranh VOV.VN - Nhiều lệnh ngừng bắn đạt được song đổ vỡ ngay lập tức, Armenia và Azerbaijan không ngừng cáo buộc nhau về việc gây hấn dẫn đến đụng độ. Quốc tế lo ngại căng thẳng hiện nay giữa các bên có thể bùng phát thành chiến tranh, kéo theo sự can dự của cả Nga và Thổ Nhĩ Kỳ.
3. Sức mạnh và ý nghĩa của niềm tin trong cuộc sống. Khi ai đó gặp phải những vấn đề khó khăn trong cuộc sống, mọi người thường nói "chỉ cần có niềm tin sẽ có kết quả" để khuyến khích và động viên họ bởi vì: 3.1. Niềm tin tạo động lực
qP09G2Y. Gióp 925-26 “Hỡi Đức Giê-hô-va, xin cho tôi biết cuối cùng tôi, Và số các ngày tôi là thể nào; Xin cho tôi biết mình mỏng mảnh là bao” Thi Thiên 394. Câu hỏi suy ngẫm Ông Gióp dùng những hình ảnh gì để ví với sự mong manh và chóng qua của đời sống? Ông nêu lên điều đó với mục đích gì? Nhận biết cuộc đời mong manh nhắc nhở chúng ta điều gì? Sự sống có thể kết thúc bất cứ lúc nào, thời gian của đời người quá mong manh. Có người sinh ra chỉ sống được vài giờ, và cũng có người sống thọ đến tám, chín mươi năm, tuy nhiên so sánh với thời gian vĩnh cửu thì đời người thật quá ngắn ngủi. Trong hai câu 25-26, ông Gióp nêu lên ba hình ảnh ví sánh sự mong manh của đời người. Thứ nhất, “Các ngày của tôi mau hơn kẻ trạm” câu 25a. “Kẻ trạm” là người đưa thư, liên lạc trong thời kỳ cổ đại. Lệnh truyền của vua được gởi đi bởi những người liên lạc chạy bộ hay cưỡi ngựa mang đi từ trạm này đến trạm khác. Ngày xưa, người ta không có hình ảnh nào ví sánh sự nhanh chóng hơn hình ảnh người đưa thư. Thứ hai, “Nó xớt qua mau như thuyền nan” câu 26a. Ông Gióp quan sát thấy cuộc đời của ông qua nhanh như bóng người liên lạc chạy qua cửa sổ, và như cánh buồm căng gió lướt đi trên mặt biển thoáng chốc mất dạng. Thứ ba,“như chim ưng xông vào mồi” câu 26b. Đại bàng là loài chim dũng mãnh nổi tiếng về sự nhanh nhẹn. Khi bay trên cao nhìn thấy con mồi dưới đất, đại bàng có thể sà xuống cực kỳ nhanh để đớp con mồi rồi bay vụt lên. Chim đại bàng cũng dễ dàng tấn công một con chim khác đang ngậm con mồi phải nhả con mồi ra, và nó nhanh chóng sà xuống đớp con mồi rồi bay vút lên cao. Đời sống con người nhanh chóng tiến về điểm kết thúc. Sự chết bất ngờ tìm đến chúng ta như chim ưng sà xuống đớp mồi! Ngoài ra, ông Gióp cũng ví sánh “Các ngày tôi qua mau hơn thoi dệt cửi” “Mạng sống tôi chỉ bằng hơi thở” Gióp 76a-7a. Ông Gióp đã dùng nhiều hình ảnh ví sánh để giúp chúng ta ý thức đời sống của mình thật sự ngắn ngủi và mong manh dường bao. Chúng ta có bao giờ nghĩ đến cơn gió thời gian đang đưa cuộc đời mình trôi nhanh đến một bờ bến vĩnh cửu không? Giữa cuộc sống bận rộn, chúng ta cần dừng lại để suy nghĩ về đời sống của mình. So với thời gian vĩnh cửu, thời gian của chúng ta trên trần gian này chỉ là “hư không” – không đáng kể. Không ai có thể hưởng trọn những thứ mình chất chứa, thâu trữ trong đời này. Đứng trước sự ngắn ngủi của cuộc đời và sự hư không của trần gian, xin Chúa giúp chúng ta nhận biết chỉ có Chúa là hy vọng duy nhất cho đời sống của chúng ta, như Vua Đa-vít đã xác nhận “Lạy Chúa, bây giờ con trông mong gì? Niềm hy vọng của con ở nơi Chúa” Thi Thiên 397 BTTHĐ. Bạn có đặt trọn niềm hy vọng nơi Chúa vì biết cuộc đời là mong manh không? Chúa ôi, con tạ ơn Ngài vì giữa cuộc đời mong manh và phù du này, chính Ngài đã đến ban cho con niềm hy vọng sống. Xin cho con đặt trọn niềm tin nơi Ngài để bước đi mỗi ngày. Đọc Kinh Thánh trong ba năm Công Vụ 22. Phòng Truyền Thông phối hợp UB. Cơ Đốc Giáo Dục thực hiện. Mọi ý kiến đóng góp xây dựng, xin quí vị vui lòng gởi về địa chỉ radio
TẠI SAO “CÒN MONG MANH LÀ CÒN TRỌN VẸN”? Những gì nhạy cảm và tinh tế đều rất mong manh và dễ bị tổn thương. Bạn sẽ thấy những phần nhạy cảm và tinh tế nhất trên cơ thể chúng ta đều mong manh, sự nhạy cảm đòi hỏi một mức độ mềm yếu và dễ tổn thương nếu không được bảo vệ. Ví dụ như tròng mắt, màng nhĩ, nụ vị giác, hay các dây thần kinh, mạch máu… Bạn không thể khiến những phần đó phải “rắn” hơn, “cứng” hơn để chúng tự bảo vệ mình, vì như vậy thì chẳng còn những cảm nhận tinh tế. Với những mong manh đó chúng ta cảm nhận cuộc sống. Mà cuộc sống thì lúc nào cũng có hai mặt. Có xấu thì chắc chắn có tốt, có vui thì chắc chắn có buồn, có sinh thì chắc chắn có diệt, có bắt đầu thì chắc chắn có kết thúc. Bạn cảm nhận niềm vui ở mức độ rung cảm cao cỡ nào thì cũng sẽ cảm nhận nỗi buồn ở mức độ cao tương tự. Bạn không thể chọn tôi chỉ muốn cảm nhận niềm vui thôi, nỗi buồn đừng có xuất hiện. Hoặc khi bạn tuyên bố tôi sẽ đóng chặt lòng và quay lưng với mọi tổn thương, mọi nỗi buồn… tức là bạn cũng không còn khả năng để cảm nhận niềm vui, cảm nhận sự kết nối tinh tế với người khác, kết nối với cuộc sống. Khi chúng ta mất đi sự nhạy cảm do khép lòng mình quá nhiều, bên trong chúng ta vẫn sẽ khao khát cảm nhận, vì thế con người trong một xã hội căng thẳng và đóng chặt cảm nhận thường muốn những thứ thật extreme, thật hardcore, thật drama, thật bùng cháy, nhạc phải thật bốc, thật to… tất cả chỉ để “tôi muốn được cảm thấy gì đó”. Không cảm thấy gì thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì? Bạn có bất ngờ không khi những người hay drama thực tế chẳng tinh tế nhạy cảm như họ vốn nghĩ?Vì thế muốn trọn vẹn để kết nối với cuộc sống này. Bạn cần giữ sự mong manh của mình, quay lại với sự mong manh của mình. Chấp nhận cuộc sống luôn có hai mặt và nó vốn là thế, nó chẳng phải là một sự trừng phạt hay trái ngang vì đấy là điều hiển nhiên. Thôi kháng cự lại những vô thường trong cuộc sống khiến bạn vừa bình an hơn vừa sống động hơn. Bởi hoá ra chúng ta cố kháng cự lại đau khổ thì lại càng đau khổ, cố tìm kiếm sự an toàn lại càng bất an. Chấp nhận cuộc sống là dòng chảy – this too shall pass. Âm nhạc hay vì nó là dòng chảy, câu chuyện hấp dẫn khi nó được dẫn dắt, cuộc đời mỗi người, sự phát triển… tất cả là dòng chảy. Còn mong manh là còn trọn vẹn – đó cũng là một cách nói khác của việc hoà mình vào sự vô thường, chấp nhận sự này rồi cũng đổi thay. Nhận thức được điều này giúp bảo vệ những phần mong manh trong bạn mà không loại bỏ hay khép chặt nó.
Con người luôn luôn rất kỳ lạ, họ thích nhìn vào những thứ mình chưa có, cả về vật chất lẫn tinh thần, để rồi cứ đau khổ và tự ti, đôi khi là ngưỡng cửa của tham vọng, nhưng lại quên rằng mình đang có được những điều mà nhiều người khác vẫn hoài ao ước. Họ có gì? Tôi xin dành những lời này cho ai còn cha, còn mẹ. Bạn có một gia đình, thứ mà bạn nghĩ là tầm thường và dĩ nhiên nhưng hiển nhiên nó là một sự may mắn thật to lớn. Bạn có một nơi dừng chân ấm lòng để quay về sau những cơn giông tố của cuộc đời, trong khi có những đứa trẻ côi cút không nơi nương tựa trên cõi đời bao la này. Tôi dành lời này cho tất cả mọi người, dù bạn có thích hay không thích gia đình của mình, nhưng bạn biết không cha, mẹ bạn thật sự rất yêu thương bạn, hãy tin vào điều đó, bởi, họ đã sinh bạn ra trên đời này, là bạn đã rút xương của mẹ để làm xương của mình, rút thịt của mẹ để tạo thịt cho mình, nhưng điều họ làm là gì, mẹ vẫn yêu bạn, vẫn đưa bạn đến với ánh sáng diệu kỳ của nhân gian, và nếu họ ghét bạn, tôi nói thật, họ đã không sanh bạn ra từ lâu lắm rồi đấy! Hãy thử một lần nhắm mắt lại và tưởng tượng ra rằng Bạn đang đứng trong ngôi nhà của mình, mọi thứ vẫn như vậy, vẫn hằng in dấu vết của tuổi thơ, hãy để cho thước phim của những ký ức đẹp đẽ chạy qua trong não mình, tiếp đến là những khi bạn phạm lỗi, cha mẹ la mắng bạn, bạn đã mắng vào mặt họ, dữ dội nhất có thể, sau đó, một mùi hương quen thuộc từ bếp nấu của mẹ bay lên, bạn vội xuống nhà ăn và giật mình khi chợt nhận ra rằng họ đã già đi nhiều so với trước, cuộc sống khắc nghiệt đã làm họ trở nên già cỗi, bạn nhớ đến ngày bạn sinh ra, mẹ đã nâng niu bạn trên tay như một báu vật và hồi hộp xem xem con của mình có lành lặn hay không có thiếu thốn thứ gì hay không, còn ba thì đứng bên cạnh đưa tay ra định bế bạn lên nhưng rồi ông lại thôi vì sợ rằng đôi bàn tay thô tráp của mình sẽ làm cho bạn bị đau đớn. Hãy biết rằng Không có người cha nào hoàn hảo…nhưng những người cha luôn thương mình một cách hoàn hảo. Dù họ đối với bạn như thế nào, thì vẫn hãy kiên nhẫn với họ. Nếu như bạn đang ngồi trước màn hình máy tính để đọc bài blog này thì chắc hẳn bạn cũng phải thuộc một gia đình trung lưu, nhỉ? Bạn than vãn về những bữa cơm bạn ăn, về đồ bạn dùng, về áo bạn mặc? Trong khi, đó là một điềm mơ ước quá xa xỉ của những đứa trẻ nghèo khó khác, những con người phải vứt bỏ những cái tôi trong lòng rồi lê lết khắp hang cùng, ngỏ hẻm để ăn xin, đưa tay ra và đành phải ăn lấy cơm thừa, canh cặn của kẻ khác, bạn nên nhớ, có hơn người trên thế giới chết vì đói….mỗi ngày, nghĩa là, cứ trung bình thì khoảng 3 giây lại có một người chết đói. Có những đứa trẻ mà hằng đêm khi ngủ, chúng không mong muốn rằng ngày mai, mình sẽ tỉnh giấc, tỉnh lại ư không phải, dẫu có thức giấc, thì cái chúng đối mặt có khác gì một cơn ác mộng? Cái cơ ác mộng đó là gì? Là những tủi nhục, hờn ghen mà người đời đã ném váo chúng, những đứa trẻ vô tội!!!!... Bạn được đi học, được đánh vần những con chữ, được làm những bài toán nên làm sao bạn có thể biết được nỗi đau của những con người mù chữ, họ muốn học, nhưng rồi lại không biết là phải học bằng cách nào, họ nhảy cẫng lên mỗi khi phát hiện một tờ giấy nào đó, để rồi lại chột dạ, khi nhớ ra rằng mình không biết đọc,họ lạc lõng, mù loà và bất lực, đó, là một nỗi đớn buồn rất sâu, rất đau, sẽ làm sao đây khi sống trên cuộc sống hiện đại này mà không biết làm toán? Sẽ có khác gì một người vừa mù, vừa câm lại vừa điếc? Vừa bức bối, vừa mệt mỏi lại vừa khó khăn nữa! Bạn nói mình học kém, bạn nghĩ mình lười biếng, bạn tự ti,….? Xin lỗi nha, nhưng mà bạn lầm to rồi đó! Bạn nghĩ mình được sinh ra là một điều hiển nhiên? Không đâu, để được sinh ra, bạn đã phải vượt qua hơn cá thể và bơi một đoạn đường dài tương đương chiều dài từ TP. Hồ Chí Minh đến Hà Nội. Có những người đã bỏ cuộc từ đầu, nhưng còn bạn? Bạn là một trong số 100 cá thể duy nhất bơi được đến trứng, họ là những người rất kiên cường, lại mạnh mẽ, và đoàn kết nữa, nhưng sao chỉ có mỗi mình bạn được ra đời? Vì bạn là người được chọn, họ chọn bạn bởi vì họ tin rằng bạn là cá thể xuất sắc nhất, họ tin rằng bạn sẽ là người làm tốt hơn tất cả, bạn sinh ra là để thành công! Hãy sống luôn phần của hơn 100 người họ, hãy tận hưởng cuộc sống này, hãy nhớ rằng Bạn vẫn còn một người anh em khác nữa, và ở trong mỗi lớp học vẫn còn một người học sinh khác, cũng như trong mỗi đất nước vẫn còn một người công dân khác! Hãy sống cho hết mình, bạn ạ! Vì cuộc sống này…thật sự rất mong manh!.....!!!
cuộc sống mong manh